Ngôn tình, Thượng Cổ

Thượng Cổ – Chương 38: Ước định

Chương 38: Ước định

“Cổ Quân thượng thần, hạ quân Thanh Mục nguyện lấy thân làm sính lễ, nghênh cưới Hậu Trì thượng thần, mong Cổ Quân thượng thần chấp thuận.”

Cùng một câu nói nhưng được lặp lại ba lần bằng giọng nói thanh lãng không thể nghi ngờ, mỗi lần vang lên lại kiên quyết hơn lần trước.

Chư tiên vẫn còn chưa hết bàng hoàng bởi trận lôi kiếp kinh thế hãi tục kia, một cảnh tượng gây sốc hơn đã lại xảy ra.

Thái độ nghiêm túc của Thanh Mục thượng quân, vẻ sững sờ của Hậu Trì thượng thần, nỗi đau khổ tuyệt vọng của công chúa Cảnh Thiệu, sự khó tin của Thiên Đế Thiên Hậu … và cả sắc mặt khá là đặc sắc của Cổ Quân thượng thần.

Mặc dù Thanh Mục thượng quân độ qua Cửu Thiên Huyền Lôi vẫn chưa tấn thăng thượng thần, nhưng một thân tiên lực khủng bố đó vẫn khiến tất cả mọi người sợ hãi. Với tư cách là tiên quân có khả năng cao nhất sẽ trở thành vị thượng thần thứ năm kể từ sau Hậu Cổ giới, không biết lời cầu hôn của y có được Cổ Quân thượng thần chấp thuận hay không?

Chờ đợi câu trả lời không chỉ có chư tiên trong phạm vi trăm trượng thiên cung, còn cả một người áo trắng tựa trên vương toạ do ánh sáng trắng ngưng tụ mà thành giữa hư không gần đó. Ánh mắt hắn toả ra một thứ ám quang nguy hiểm, gã chống cằm lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, tay trái khum tròn gõ nhẹ, vẻ mặt vô cảm.

Yên tĩnh đến quỷ dị, đằng sau sự tĩnh lặng này là một cảm giác bất an len lỏi giữa đám đông, tất cả mọi người đều lén nhìn đủ mọi sắc màu tề tụ trên mặt Cổ Quân thượng thần, ai cũng biết điều thở nhẹ hết mức có thể.

Ừ thì, tuy tấm chân tình của Thanh Mục thượng quân lay động đất trời, khiến người ngoài cuộc như họ cũng cảm động sâu sắc, nhưng giờ ai cũng thấy Cổ Quân thượng thần – người cha nổi tiếng bênh con và chiều con gái cáu rồi kìa. Họ không muốn thò đầu ra làm pháo hôi đâu nhé, tốt nhất cứ né xa.

Trong sự yên tĩnh đến cực độ, Hậu Trì đứng ngẩn hồi lâu mới định thần lại, ngẩng phắt lên nhìn Thanh Mục.

Gã thanh niên cố chấp cúi đầu hành thượng lễ cổ xưa, tấm áo choàng đỏ sậm vô cùng nổi bật, cháy bỏng như màu lửa.

Nàng nhếch miệng, nheo mắt, hai tay thả bên hông khẽ nắm.

Lấy thân làm sính lễ, Thanh Mục, chàng thật cuồng vọng đó. Với tính cách của lão đầu tử, còn lâu mới chấp thuận chàng. Tuy nghĩ vậy nhưng ánh mắt nàng vẫn lấp lánh chờ mong, nàng thong thả nhìn lên Cổ Quân thượng thần lúc này đang ngồi xếp chân ngay ngắn.

“Xin cưới Hậu Trì ư? Thanh Mục…” Cổ Quân thượng thần làm mình làm mẩy, mặt vô biểu cảm: “Ngươi dựa vào đâu mà tưởng bổn quân sẽ nhận lời ngươi? Chỉ vì ngươi đã gánh chín chín tám mốt đạo lôi kiếp ư?”

Dường như đã lường trước được câu trả lời của Cổ Quân thượng thần, Thanh Mục hạ tay xuống khỏi vai chăm chú nhìn ông, nói: “Thanh Mục xin thề với trời, ta còn sống một ngày thì khắp tam giới cửu châu, thần hại nàng ta sẽ tru thần, ma xúc phạm nàng ta sẽ tru ma, nếu trái lời thề, ngày sau ắt bị vạn ma phệ tâm, hồn phi phách tán.”

Ánh mắt Thanh Mục quá đỗi cương quyết khiến Cổ Quân thượng thần cũng phải ngẩn người, liếc nhìn sang thái độ chờ mong và kinh ngạc của con gái cưng, ông thầm thở dài một tiếng, ánh mắt cũng trở nên trịnh trọng.

“Thanh Mục, nếu ngươi đã nguyện vì Hậu Trì mà chịu nỗi khổ Cửu Thiên Huyền Lôi, ta cũng không làm khó ngươi nữa.

Cổ Quân thượng thần nói ra câu này, ánh mắt Thanh Mục liền loé lên một tia kinh hỉ, y ngước nhìn lên Cổ Quân thượng thần. Hậu Trì lấy làm lạ, xoa cằm nhìn Cổ Quân, có vẻ không tin ông lại chấp thuận dễ dàng như vậy.

Cổ Quân thượng thần quan sát thái độ của hai người, chắp tay sau lưng nói: “Tuy bổn quân không tham gia vào chuyện phân tranh giữa tiên yêu, nhưng Thanh Trì Cung nằm trong tiên giới, hai giới mâu thuẫn sớm muộn gì cũng xảy ra chiến hoả liên luỵ tới Thanh Trì Cung, ta muốn ngươi ở lại biên giới trăm năm dẹp yên chiến sự, nếu ngươi làm được, ngày này trăm năm sau bất luận tình hình hai giới tiên yêu ra sao, ta cũng sẽ không ngăn cản hôn sự của ngươi với Hậu Trì.”

Kết quả vừa đúng như dự đoán nhưng lại có chút bất ngờ, ai cũng biết Cổ Quân thượng thần sẽ chẳng dễ gì chịu gả con gái cưng, nhưng cũng không ngờ ông lại đưa ra điều kiện đó. Đối với tiên quân mà nói trăm năm quả không dài, nhưng trấn thủ biên giới tiên yêu dẹp yên chiến loạn thì lại chẳng hề đơn giản.

Lẽ nào Cổ Quân thượng thần muốn mượn cớ này thử thách năng lực của con rể tương lai? Chư tiên suy đoán và thấy nhất định là như vậy, ánh mắt nhìn Thanh Mục thượng quân pha chút đồng tình, xem ra nhạc phụ lợi hại quá cũng không phải chuyện tốt…

Hư không phía xa dấy lên một gợn song li ti, nhưng rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Thanh Mục và Hậu Trì cùng ngẩn ra trước điều kiện kì quặc đó, Thanh Mục chau mày quay sang gật đầu với Hậu Trì: “Ta đồng ý, nhất định sẽ trấn thủ biên giới, trong vòng trăm năm không để hai tộc khai chiến.”

“Vậy thì tốt.” Cổ Quân thượng thần gật đầu, thần sắc ngưng trọng chuyển thành hớn hở, ông đột ngột bay từ tên trời xuống bên cạnh Hậu Trì, đon đả: “Con gái, con thấy ý này của cha thế nào, để hắn canh chỗ khác thì sẽ không có thời gian làm phiền cha con mình đoàn tụ nữa, phụ thần mới học được rất nhiều món nghề từ nhân gian, về Thanh Trì Cung cha sẽ nấu món ngon cho con ăn.”

Khoé miệng Hậu Trì giật giật, nàng mất kiên nhẫn đẩy cái mặt cười tươi như hoa cúc đó ra xa một chút: “Con với Thanh Mục còn có việc, cha về Thanh Trì Cung đợi con trước nhé.”

Cổ Quân thượng thần xịu mặt, rầu rĩ nước mắt ngắn dài: “Con gái, con không yêu cha nữa, con định bỏ đi đâu với tiểu tử thúi đó hả?”

Bộ dạng đau khổ hận thù yếu đuối này quả thực không thể nào mê nổi, đám đông quay đi thầm nhủ “đây chắc chắn không phải là Cổ Quân thượng thần”, sau đó thì im lặng cúi đầu nhìn mặt đất trống trơn dưới chân cho sạch mắt.

Đến cả Thiên Đế và Thiên Hậu cũng phải phất tay áo bực dọc nhìn ông.

Kẻ đương sự bị gọi là “tiểu tử thúi” kia thì vẫn tươi cười như thể không còn gì khiến y bận tâm nữa sau khi Cổ Quân thượng thần đồng ý hôn sự cho y, khắp thế giới bây giờ ngập tràn màu nắng.

“Về Liêu Vọng Sơn rồi tính tiếp.” Hậu Trì thoáng sững lại trước nụ cười quá đỗi rạng rỡ đó, nàng hứ nhẹ, xua tay mặc kệ Cổ Quân thượng thần giả điên giả ngốc, một mình bay ra khỏi Thiên Cung.

Cổ Quân thượng thần ngẩn người, gãi đầu liếc sang Phụng Nhiễm đứng cạnh, nói: “Chuyện gì thế, nhà mình từ lúc nào biến thành cái chỗ quỷ tha ma bắt Liêu Vọng Sơn rồi?”

“Ngài còn nhiều chuyện không biết lắm!” Phụng Nhiễm lườm mát ông, trỏ sang Thanh Mục, ra hiệu: “Con gái ngài thẹn quá hoá giận rồi, Thanh Mục thượng quân còn không mau đi.”

Thanh Mục khựng lại, liền đó tươi cười đuổi theo Hậu Trì. Phụng Nhiễm bĩu môi liếc nhìn Cảnh Thiệu sắc mặt khó coi, rồi cũng thong thả đuổi theo.

Cảnh Thiệu buồn bã cựa mình nhưng rồi lại dừng chân, hành động của nàng lọt vào mắt Thiên Đế càng khiến ông tức giận.

Cổ Quân thượng thần đang định bỏ đi, chẳng biết sao lại ngoái đầu nhìn Thiên Đế nói: “Mộ Quang, nhiều nhất một tháng ta sẽ khiến Thanh Mục đến biên giới tiên yêu, hắn trấn giữ ở đó trăm năm cũng coi như ta trả nợ ngươi, sau này nếu không có chuyện gì, tốt nhất đừng gặp mặt.”

“Cảnh Giản, đưa Cảnh Thiệu về Toả Tiên Tháp, trong vòng trăm năm không được ra ngoài nửa bước, bằng không sẽ trừng phạt nặng.”

Thiên Đế trầm mặt không chấp thuận cũng chẳng từ chối lời đề nghị của Cổ Quân thượng thần, chỉ lãnh đạm phân phó Cảnh Giản một câu rồi phất tay áo kéo Thiên Hậu cùng biến mất khỏi ánh mắt đám đông.

Cảnh Thiệu vô cùng sốc, Cảnh Giản “dạ” một tiếng, biết phụ hoàng hẳn đang thịnh nộ bèn quay sang Cảnh Thiệu thở dài, sau đó thì cùng biến mất.

Cổ Quân thượng thần chẳng thèm quan tâm đến họ, ông vừa hát thầm vừa nghênh ngang dạo bước trên mây, liếc nhìn sang phía hư không xa xa, thần sắc đanh lại sau đó tiến về phía Liêu Vọng Sơn.

Một trận lôi kiếp đã kết thúc bình an, không chỉ có Cổ Quân thượng thần xuất hiện trở lại sau vạn năm mất hút, đến cả sự thực Hậu Trì thượng thần không phải do Thiên Hậu sinh ra cũng bị vạch trần, nhưng những chuyện này vẫn không đáng chú ý bằng phi vụ cầu hôn ngàn năm hiếm gặp.

Nhìn nhân vật chính lần lượt biến mất, các vị tiên quân mãn nguyện chép miệng rút về tiên sơn của mình. Nhất thời áo tiên phấp phới dập dềnh khắp tiên cung.

“Ối, bị phát hiện rồi! Xem ra thần lực của Cổ Quân quả nhiên vượt xa Mộ Quang và Vu Hoán.” Nam tử áo trắng vắt một chân trên vương toạ, tay phất qua trước ngực phủi bay một lọn tóc đen, nụ cười tươi nở trên gương mặt như yêu nghiệt.

“Chúa công, Cổ Quân cũng là thượng thần, huống hồ còn tấn thăng sau Thiên Đế và Thiên Hậu, tại sao thực lực lại chênh lệch nhiều như thế?”

“Vậy mới thú chứ… Hắn bỗng dưng xuất hiện trong tam giới, lại đột ngột tấn vị thượng thần, thần lực thậm chí còn vượt xa Mộ Quang và Vu Hoán xuất thân thần thú, ngươi không thấy… hắn rất thú vị sao?”

“Chúa công, nay Thanh Mục đã độ qua Cửu Thiên Huyền Lôi, linh lực tăng mạnh, sớm muộn có ngày hắn sẽ… ngoại trừ ngài ra, e rằng không ai trong yêu giới địch lại được, nếu hắn trấn thủ biên giới trăm năm thì sẽ hỏng mất đại sự của chúng ta. Huống hồ trăm năm sau là hôn kỳ của hắn với Hậu Trì thượng thần, ngài…”

Gã áo tím đứng bên bỏ ngoài tai lời tán thưởng của người áo trắng, gã cúi đầu thần sắc ngưng trọng, chẳng rõ đang lo chuyện Thanh Mục cản trở chiến tranh hai giới hay đang oán phẫn hôn sự của hai người.

“Tử Hàm, lo gì chứ, thượng quân có phải thượng thần đâu, ta cũng muốn xem lão Cổ Quân kia rốt cuộc đang úp mở cái gì, còn về việc Thanh Mục muốn cưới Hậu Trì…” Gã nhướn mắt nhìn về phía Hậu Trì biến mất, thì thầm: “Trừ phi… ta chết thêm lần nữa.”

Cùng lúc giọng nói tràn đầy yếm khí này tan biến giữa không trung, hai kẻ giữa hư vô cũng dần biến mất không để lại một dấu vết nào.

Sâu trong thiên cung, Thiên Hậu lạnh lùng nhìn Thiên Đế, giận dữ nói: “Mộ Quang, sao ngài lại để mấy người Cổ Quân rời đi dễ dàng như vậy, còn bắt Cảnh Thiệu chịu phạt trăm năm trong Toả Tiên Tháp nữa!”

“Vu Hoán.” Thiên Đế lãnh đạm nhìn bà, thần sắc thất vọng: “Cổ Quân và Hậu Trì đều có tôn vị thượng thần, ngang hàng với chúng ta. Thanh Mục, Phụng Nhiễm chưa từng xúc phạm điều luật tiên giới, ta lấy lí do gì giữ họ lại? Cảnh Thiệu là công chúa tôn quý nhưng tính khí kiêu căng, hình phạt trăm năm chỉ để rèn giũa tâm tính nó, nàng là mẹ và cũng đường đường là Thiên Hậu, sao có thể bỏ ngoài tai luật lệ tam giới được?”

Thiên Hậu khựng người, không dám tin Thiên Đế lại chỉ trích mình. Nhìn vẻ lãnh đạm trên mặt ông, bà chợt thấy kinh hoảng, đờ đẫn nói: “Ngài cưng chiều Cảnh Thiệu mấy vạn năm, ta không tin ngài lại nhẫn tâm.”

“Không nhẫn tâm sẽ chỉ hại nó thôi, nàng nghĩ tam giới sau này sẽ yên ổn ư?” Thần sắc Thiên Đế ngưng trọng, tay chắp sau lưng.

“Ngài định nói gì?”

“Thanh Mục trải qua kiếp nạn huyền lôi chín chín tám mươi mốt đạo nhưng vẫn không hề tấn vị thượng thần, nàng không thấy lạ sao?”

“Ý ngài là…”

“Huyền Lôi chi kiếp càng mạnh thì linh lực tích tụ trong cơ thể càng thâm sâu, ta dám khẳng định cùng lắm một ngàn năm nữa hắn sẽ tấn vị thượng thần, thậm chí thần lực còn có khả năng vượt qua chúng ta. Đến khi ấy hắn và Cổ Quân ắt sẽ cùng một phe, tam giới mất cân bằng, nàng nghĩ mình sẽ có ngày yên ổn? Nếu Cảnh Thiệu vẫn cứ giữ cái tính đó, sau này chúng ta khó lòng bảo vệ được nó.”

Thiên Hậu chau mày nhìn vẻ mặt âu lo của Thiên Đế, ánh mắt bà thoáng một tia hối hận, không nói thêm gì.

Nếu biết Thanh Mục mượn kiếp nạn huyền lôi này để có thần lực tấn vị thượng thần, bà nhất định sẽ không ép hắn lấy ra long đan, cũng không… sự đến nước này, tất cả đều đã muộn.

Bà quay lại đúng lúc Thiên Đế ngoái đầu, vẻ mặt ông lạnh nhạt nhưng đầy bi ai.

Dù ta phải chịu đựng nỗi khổ ăn năn suốt mấy vạn năm, Vu Hoán, nàng cũng chưa hề nói cho ta biết nàng thực ra không hề có gì với Cổ Quân, chẳng phải vậy sao?

***

Trong Liêu Vọng Sơn, trước căn nhà gỗ.

Đại Hắc thấy mọi người trở về liền hởn hở chạy khắp rừng trúc, nhân tiện khinh bỉ nhìn lão già đứng ngoài hàng rào, hầm hừ không ngớt.

Hậu Trì mặc kệ Thanh Mục nem nép sau lưng, hung hăng trỏ vào Cổ Quân thượng thần bị cản lại bên ngoài tường rào: “Lão đầu tử, từng cái cây ngọn cỏ ở đây đều do chính tay con vun xới, nhà cũng là do Thanh Mục tự tay xây, cha muốn vào cũng được thôi, tự xây nhà mà ở, nhớ không được dùng tiên lực đâu nhé!”

“Con gái ngoan, con không giận phụ thần nữa hả?” Cổ Quân thượng thần ỉu xìu nhìn Hậu Trì, hai tay bấu lên hàng rào, thân hình khô queo đu đeo lắc lư trên đó, mặt đầy ấm ức.

“Con không chấp chuyện cha bỏ mặc con lại một mình ở Thanh Trì Cung vạn năm nữa.” Hậu Trì nhấn mạnh hai chữ vạn năm, vỗ tay mấy cái biến ra một chiếc ghế tựa giữa sân, nằm xuống nói: “Nhưng con rất phiền chuyện cha để Thiên Hậu mang danh là mẹ của con mấy vạn năm trời, chuyện này nghiêm trọng hơn chuyện bỏ con lại Thanh Trì cung nhiều lắm.”

Lại nghe Hậu Trì tiếp tục nhấn mạnh ba chữ “mấy vạn năm”, Cổ Quân thượng thần chớp mắt ra vẻ đáng thương, nhìn cô con gái cưng mặt vẫn lạnh tanh vô cảm, sau đó thì quay sang con rể tương lai: “Tiểu tử thúi, mau nghĩ cách cho ta vào, nếu không ngươi sẽ phải ở chỗ chết tiệt kia hai trăm năm đó.”

Nhìn vị thượng thần đức cao vọng trọng trên danh nghĩa này hoàn toàn không hề có đức tính “giữ lời hứa” chút nào, Thanh Mục nghiêm mặt, cảm thấy con đường thành thân quá đỗi xa vời, lấy lòng nhạc phụ sao mà gian nan quá, nhưng y vẫn nhanh nhảu nháy mắt trấn an Cổ Quân thượng thần, khom lưng lấy từ trong ngực ra một vật đưa cho Hậu Trì.

Động tác của y kì quặc quá, Phụng Nhiễm và Cổ Quân thượng thần càng lấy làm lạ hơn khi nhìn món đồ y mới lấy ra, Hậu Trì lười đang lười nhác cúi đầu, trước bầu không khí nghẹt thở này cũng phải sững lại.

Bàn tay thon dài đó đang cực kỳ cẩn thận và xun xoe nâng một cái trứng tròn nhẵn nhụi, nếu không có ánh sáng vàng bạc ẩn ước giao thoa trên vỏ trứng, nàng gần như lầm tưởng cái thứ vừa bằng nắm tay này chỉ là một quả trứng gà hết sức bình thường.

“Đây là cái gì thế?” Nàng ngẩn người ngước nhìn lên Thanh Mục.

“Của hai ta đó.” Gã thanh niên mỉm cười, gương mặt hiền từ trả lời nàng như vậy.


Đoán xem Thanh Mục tặng Hậu Trì cái gì thế?

Leave a comment